NẾU ANH YÊU, HÃY YÊU CÔNG KHAI
Hai mươi tăng sinh và một ni sinh, cô được
đặt tên là Eshun, đang tu tập thiền định với
một vị thiền sư nọ.
Eshun rất xinh đẹp mặc dù đầu cô đã cạo và
quần áo của cô thì đơn sơ. Một vài tăng sinh
thầm yêu cô. Một tăng sinh trong nhóm đó
viết cho cô một lá thư tình, ước mong được
gặp gỡ riêng tư.
Eshun không trả lời. Ngày hôm sau thầy giảng
bài cho cả nhóm, và khi bài giảng chấm dứt,
Eshun đứng dậy. Nhắm về người đã viết thư
cho cô, cô nói: "Nếu anh thực sự yêu tôi quá
nhiều, thì hãy đến đây và ôm tôi bây giờ đi."
------------------------------
MỘT TÁCH TRÀ
Nan-In, một thiền sư Nhật Bản vào thời Minh
- Trị (1868 - 1912), tiếp một ông giáo sư
đại học đến tìm hiểu về Thiền.
Nan-In mời dùng trà. Ông đã rót đầy vào tách
của khách và vẫn tiếp tục rót thêm.
Ông giáo sư nhìn nước tràn cho đến khi tự
mình không nhịn được thêm nữa. "Tách đã đầy
tràn rồi. Không thêm vào được nữa đâu!"
"Giống như cái tách này" Nan-In nói, "ông
mang đầy ý kiến và suy đoán riêng của ông.
Làm sao tôi có thể chỉ cho ông về Thiền trừ
phi ông cạn cái tách của ông trước đã?"
------------------------------
ÂM THANH CỦA MỘT BÀN TAY
Thiền sư của chùa Kennin là Mokurai, Tiếng
Sấm Yên Lặng. Ông có một đệ tử bảo trợ nhỏ
tên là Toyo chỉ mới mười hai tuổi. Toyo thấy
các môn đồ lớn tuổi hơn đến thăm phòng thầy
vào mỗi buổi sáng và mỗi buổi tối để được
chỉ dạy về thiền định an tâm theo đó họ được
trao cho những công án để ngăn chặn cho tâm
khỏi chao động.
Toyo cũng mong ước được ngồi tham thiền.
"Hãy chờ đợi thêm ít lâu," Mokurai bảo. "Con
hãy còn nhỏ lắm."
Nhưng cậu bé nài
nỉ, nên cuối cùng ông thầy ưng thuận.
Vào buổi tối cậu bé Toyo đến bên ngoài
ngưỡng cửa phòng thiền của Mokurai vào một
thời điểm thích hợp. Cậu đánh chiêng báo
hiệu mình hiện diện, cúi chào cung kính ba
lần phía ngoài cửa, rồi đến ngồi trước mặt
thầy yên lặng kính cẩn.
"Con có thể nghe
thấy âm thanh của hai bàn tay khi chúng vỗ
vào nhau," Mokurai nói. "Bây giờ hãy cho ta
biết về âm thanh của một bàn tay."
Toyo cúi chào và
lui về phòng mình mà nghiên cứu vấn đề này.
Từ cửa sổ phòng mình cậu có thể nghe thấy âm
nhạc của các cô đào hát. "A! Ta thấy được
rồi!" cậu reo lên.
Đêm hôm sau, khi thầy của cậu bảo cậu diễn
tả âm thanh của một bàn tay, Toyo bắt đầu
chơi âm nhạc của các cô đào hát.
"Không, không,"
Mokurai nói. "Chẳng bao giờ như vậy đâu. Cái
đó không phải là âm thanh của một bàn tay.
Con chưa thâu thái được gì hết."
Cho rằng âm nhạc
như thế có thể làm gián đoạn, Toyo di chuyển
chỗ ở của cậu đến một nơi yên tĩnh. Cậu ta
lại tham thiền. "Âm thanh của một bàn tay có
thể là gì?" Cậu chợt nghe tiếng nước nhỏ
giọt. "Ta thấy rồi," Toyo tưởng tượng.
Lần sau khi cậu đến trước mặt thầy của cậu,
Toyo bắt chước tiếng nước nhỏ giọt.
"Đó là cái gì
vậy?" Mokurai hỏi. "Đó là tiếng nước nhỏ
giọt, nhưng không phải là âm thanh của một
bàn tay. Cố nữa đi."
Toyo trầm tư để nghe âm thanh của một bàn
tay nhưng chẳng ăn thua gì. Cậu nghe thấy
tiếng thở dài của gió. Nhưng âm thanh bị bác
bỏ.
Cậu nghe thấy
tiếng kêu của một con cú. Tiếng đó cũng bị
từ chối. Âm thanh của một bàn tay không phải
là những con châu chấu. Cả đến hơn mười lần
Toyo đến viếng thăm Mokurai với các âm thanh
khác nhau. Tất cả đều sai. Gần suốt một năm
cậu cứ nghĩ ngợi xem âm thanh của một bàn
tay là thế nào.
Sau cùng cậu bé
Toyo nhập vào thiền định thật sự và vượt qua
tất cả các âm thanh. "Ta không còn thâu thập
được thêm gì nữa," cậu giải thích về sau này,
"bởi vậy ta đã đạt tới âm thanh không âm
thanh."
Toyo đã ngộ được
âm thanh của một bàn tay.